top of page

Nguyễn Danh Bằng: Ngôn ngữ cổ trong đô thị mới

  • Admin
  • 14 thg 5, 2021
  • 1 phút đọc

Bia Khánh Khê

Trái Cổ trổ bông đỏ

Người ăn trái Cổ tự toát màu, trở thành một thực thể không gì có thể phương hại

Khi mối cừu thù xưa cũ trở về

Người ta đi như những quân đoàn ướt máu

kéo thốc ra, đổ xuống và tiếp tục.

Bên kia biên giới có những người ngựa lao nhao

Lô xô binh khí

Nhiều lần luồn xuống thắt nghẹn cổ kinh đô

Mấy đoạn dòng sông

Toả khói nhiều hơn thường ngày

Có những quân ươn hèn đang giấu mình

Đóng cánh cổng to như thể người sợ bụi

Dọn bữa ăn có mùi bạc, lụa

Họ tiếp tục bàn gió bùn từ bờ sông sao mặn

Dường như có sự giận dữ ngoài kia, dường như tanh

Không có một ngày ở Bình Than

Chỉ có những khuôn mặt béo cười rừng rú vô độ

Như những con vắt, những vật thể thô

Này anh kia đi đâu?

Rằng da ta đỏ rồi, tóc dài ra, hãy vội lên, này binh khí cũ

Con ấu ta gửi lại người

Ở ngoài kia màu đã chói rực

Khi buổi sáng trở thành sự thức dậy của nỗi căm thù

Ta đi ra và không còn biết nữa!

Trong sự giận dữ hôm nay

Tất cả đều phải chết,

Như những lần gột rửa định kỳ

Có lúc tưởng Anh Hùng đã mất

Trên đô thị mới, người tưởng đã ngây dại

Bên lẵng hoa nhựa, bên những ống bô phun khói

Bỗng ước được cùng nhau thi lễ

Tập tục cổ xưa

Tiếng cũ vọng về trong hơi đất

Lần nữa người người nhận ra nhau

Nguyễn Danh Bằng

コメント


bottom of page