top of page
Admin

Nguyễn Hữu Nhật: Hoàng Sa Hành

Đã cập nhật: 11 thg 7, 2021


1.

Đá ở dưới lòng sông nước chảy chẳng mòn,

sóng bao đời nay vẫn vật vã

trên giòng Hát giang

thương tiếc Hai Bà chân yếu tay mềm,

trầm mình, trôi theo vận nước.

Nước mất, nhà tan, người phải chết

chết mà những nét chân mày cong vút

còn dựng ngược thêm lên, hỏi trời

có thấu chăng cái ác của quân nghịch tặc,

Song hai tay buông xuôi

nên lưỡi kiếm hết còn ngang dọc


2.

Ngọn kiếm ấy, người đời sau dựng lại,

ánh thép xanh bay múa đẹp bao vòng,

hạt mưa sa không lọt,

chưa đủ cho người đem lòng tin cậy,

Quan Tể Tướng nhà Trần,

Trần Thủ Độ, tên người thay cho một lời nhắc nhở,

triều Trần hãy nhớ mà giữ lấy cái đầu,

ông chỏ vào một nơi biết suy nghĩ

rồi cất lời, với tất cả tấm lòng,

Theo lẽ sống còn của nhà Phật,

dạy đời vô-úy, đừng sợ mất nước,

chỉ sợ mất những cái đầu yêu nước,

vô-úy bởi thương dân, ông sợ cái trong đầu nhà vua,

chiếc đầu của cả nước,

ý chí chẳng bền lâu, liều cất tiếng:

‘‘đầu thần đã rơi xuống đất đâu mà bệ hạ phải sợ!’’


3.

Mọi con sông từ nguồn riêng cùng chảy ra biển,

giòng Hát giang hòa với nước sông Bạch Đằng,

thấm mồ hôi, nước mắt và máu

bao người thay phiên nhau dựng nước.

Kể từ đấy biển càng mặn,

đá Hoàng Sa nằm nẻ toác dưới chân người,

đi đất, về phương Nam mở cõi sống đời

đất vẫn vậy, nhưng sau lưng người đông quá,

sinh ra chật,

Đá gội sương đêm cùng móc sớm

mưa chiều ong óng lệ trông như đổ mồ hôi

chim hải âu bay trắng xóa,

những miếng trời thiên thanh dưới cánh rộng,

cũng hóa ngọc trong mắt cười.


4.

Đem hình ảnh đẹp, đuôi con mắt nheo,

ra làm mẫu may cờ, cờ đuôi nheo

theo gió Đại Nam, thời nào cũng chỉ chờ

quất vào mặt quân phương Bắc.

Người lính thú đất Cao Bằng xưa ăn măng trúc,

lòng ngay thẳng các bậc quân tử

trong dân gian, không biết chữ nhất

ngang hay dọc, vẫn ngấm tận hồn lẽ sống,

tìm thấy niềm vui trong nỗi khổ,

nói cho đúng biết cùng ai mà phàn nàn.


5.

Người lính trận miền Nam đi giữ đảo

mỗi sợi mì gói, thay cơm, như một giòng lệ

nhớ nhà, xa, Hoàng Sa ôi Hoàng Sa, Trường Sa,

Trường Sa, cát thay con, đá thay vợ…

Mắc võng dù nằm ca vọng cổ,

đôi khi khóc như ông Sáu Lầu đã khóc,

xót thương cho những người yêu nước

đêm xuống thuyền đi đày,

giặc đánh trống dong đoàn tù ra đảo vắng

khuya một đời, bao người vợ ‘‘vọng cổ hoài lang’’,

Hễ nghe thấy tiếng trống lại nhớ chồng,

sáu câu, vì thế dẫu mùi,

tình thơm hoa bưởi trẻ trung

đến già cũng cứ buồn rười rượi

ngóng trông…


6.

Bóng ma những người tù trở về,

dưới mái nhà xưa, thấy ảnh thờ mình

trên bàn sương khói ảo, hồn không biết

thế giới nào, mình từng sống dọc ngang,

Lòng thương nhớ của người thân

theo năm tháng mòn dần,

dẫu chỉ còn nhỏ như đốm lửa cây nhang,

nhưng không gì dập tắt nổi,

nhang tàn lại thắp!

Hồn ma những người lính miền Nam

chết trận ngoài đảo, không trở về,

nhập vào miếu cô hồn xóm Giếng ở Hoàng Sa,

cát vàng, nắng cũng vàng

gió thổi, cát va vào cát, chìm trong nắng,

vàng đập vào vàng…


7.

Gió vang lời rền rĩ,

giặc cướp nước hôm nay,

lại là những người cùng chí hướng,

đồng chí, với một số ‘‘anh chị em’’ trong nhà,

dòi từ trong xương dòi ra,

cửa toang cánh cửa, hỏi lấy gì ngăn gió chướng *

Đạn phá tung bao cát, xuyên nát bờ máu vãi,

cát vàng và máu đỏ cùng nhuộm bóng chiều tà

ngả sang sắc da cam, tai tái màu cà-rốt phơi

sóng đập vào ghềnh đá, bật ra, dội vào,

gieo khắp mười phương cánh hoa bọt trắng

Đường cùng, không lối thoát,

ba người một gốc dừa,

đâu lưng nhau lại, biển với người

cùng đánh giặc, thứ giặc biển-người

mất tất cả nụ cười lẫn tiếng khóc…


8.

Tiếng súng nửa đêm về sáng,

thay cho tiếng trống,

vợ ngóng chồng đi lính thú thời này,

mòn con mắt dõi mong ngày hòa bình,

buồn biết ngóng phương nao ?

Vẫn phải sống, nuôi con đến ngày khôn lớn,

làm người tử tế, lòng không đành hóa đá

chiếc bóng đời, âm thầm, lặng lẽ,

góp phần chung, cùng giữ nước

nâng mình lên cao…


9.

Đêm mưa rơi trên đảo Hoàng Sa

trong vườn Đầu lâu, quân phương Bắc gọi là bãi Sọ ngụy,

những người lính trận miền Nam,

các tấm bia thịt sống, đỡ đạn pháo thuyền Tàu đỏ,

vì nước quên mình, chết đứng không hề nhắm mắt!

Sáng hôm sau, vào một năm nào đó,

đầy vơi nước mắt, hốc sọ sâu thèm ngó nhìn trời

chim hải âu vẫn thảnh thơi đời thú vật

chỉ có gió Hoàng Sa khô không khóc,

nắng rạn vỡ đất Trường Sa, cát lầm, lửa tắt

đá đổ mồ hôi, lạnh kiếp người…


Nguyễn Hữu Nhật

Comments


bottom of page